MẠC SƯƠNG


Join the forum, it's quick and easy

MẠC SƯƠNG
MẠC SƯƠNG
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
MẠC SƯƠNG

Chuyên Dưa leo Baby Hà Lan, Đ/c ấp 4 Sông Trầu, Trảng Bom, Đồng Nai ĐT 0973764405!

Latest topics

» Dưa Tết Canh Tý 2020----ấp 6, xã Sông Trầu, huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai
by gacon 15/1/2020, 9:45 am

» tiemview crack
by macsuong 28/5/2018, 2:30 pm

» cà chua bi trồng hữu cơ rất an toàn cho người dùng
by macsuong 28/5/2018, 9:06 am

» Lệnh điều khiển máy từ xa
by macsuong 28/5/2018, 9:05 am

» TRẢNG BOM NƠI TÔI SỐNG
by macsuong 27/4/2018, 1:01 am

» CÀ CHUA SÔ CÔ LA GIỐNG NGA
by macsuong 27/4/2018, 12:26 am

» CÀ CHUA F1 RED GIỐNG NGA
by macsuong 27/4/2018, 12:24 am

» cụ thể là chép vào thư mục này
by macsuong 1/11/2017, 10:55 am

» Đặc Sản quê Hương Xứ Nghệ
by macsuong 8/2/2017, 11:03 am

» Cảnh sát biển Việt Nam theo dõi Hải Dương-981 vào Biển Đông
by macsuong 29/12/2015, 3:52 pm

» File word bị lội "This error message can appear if the document you are
by ngoctram.nhim 19/7/2015, 10:02 pm

» Những câu châm ngôn cuộc sống ý nghĩa
by macsuong 11/11/2014, 11:29 am

» SẢN PHẨM MỚI 10/2014
by bimbip 4/10/2014, 8:17 pm

» Bảng báo giá sản phẩm mỹ nghệ
by macsuong 30/5/2014, 4:31 pm

» Cảm ơn Trung Quốc vì đưa giàn khoan đến thềm lục địa Việt Nam và sau đó...
by macsuong 9/5/2014, 10:16 am

» TẠI SAO TÔI KHÔNG VÀO ĐƯỢC DIỄN ĐÀN?
by gacon 3/12/2013, 9:46 pm

» .....CHÚC MỪNG....
by gacon 3/12/2013, 9:43 pm

» Tạo chương trình khởi động cùng window 7
by macsuong 23/10/2013, 11:01 am

» Nồi cơm khổng tử
by macsuong 26/9/2013, 9:51 pm

» OsMonitor phần mềm giám sát mạng LAN (phần mềm giám sát mạng nội bộ, mạng văn phòng)
by piaorou86 30/3/2013, 11:39 pm


You are not connected. Please login or register

Chào mừng ngày nhà giáo VN 20-11

2 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

macsuong

macsuong
,
,

Lời Ru Của Thầy
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình.


Logged

"MỘT VỚI MỘT..."
"Một với một là hai ..."
Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏ
Để giờ đây thời gian như cơn gió
Nhẹ nhàng qua ... Tất cả xa rồi
Tuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơi
Cánh võng chao theo tóc bà bạc trắng
Đôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặng
Con đi học về còn chút nắng trên vai

Cả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phai
Em đếm "một, hai" cất vào ký ức
Không tìm thấy cô qua từng dòng mực
Nhắm mắt đếm thầm cô về lại ... trên tay ...
(st)


Vết chân tròn
Vẫn đi về trên con đường mòn cát trắng quê tôi
Anh thương binh vẫn đến trường làng
Vẫn ôm đàn dạy các em thơ..
Bài hát quê hương"

Hôm nọ đọc lại "Người thầy đầu tiên" của Aitmatov, sao nao lòng thế....Chợt nhớ ...

Góp vui cùng các bác ...

Bàn chân thầy giáo
Trần Đăng Khoa

Thầy ngồi ghế giảng bài
Xếp cạnh bàn đôi nạng gỗ
Một bàn chân đâu rồi
Chúng em ko rõ

Sáng nào bom Mỹ dội
Phượng đổ ngổn ngang, mái trường tốc ngói
Mặt bảng đen lỗ chỗ vết bom bi
Thầy cầm súng ra đi
Bài tập đọc dạy chúng em dang dở
Hoa phượng
Hoa phượng cháy một góc trời như lửa

Năm nay thầy trở về
Nụ cười vẫn nguyên vẹn như xưa
Nhưng một bàn chân ko còn nữa
Ôi bàn chân
in lên cổng trường những chiều giá buốt
In lên cổng trường những đêm mưa dầm
Dấu nạng hai bên như hai hàng lỗ đáo
Chúng em nhận ra bàn chân thầy giáo
Như nhận ra cái chưa hoàn hảo
Của cả cuộc đời mình

Bàn chân thầy gửi lại Khe Sanh
Hay Tây Ninh, Đồng Tháp ?
Bàn chân đạp xuống đầu lũ giặc
Cho lẽ sống làm người
Em lắng nghe thầy giảng từng lời
Rung động bao điều suy nghĩ
Nghe thầm vọng bàn chân đi đánh Mỹ
Nghe âm vang tiếng gọi của chiến trường
Em đi suốt chiều dài yêu thương
Chiều sâu đất nước
Theo những dấu chân người thầy năm trước

Và bàn chân thầy, bàn chân đã mất
Vẫn dẫn chúng em đi trọn vẹn cuộc đời.......


Gửi Cô...


Nếu ngày mai e sẽ chẳng làm thơ
Và sẽ viết những câu văn rất vội
Dù e biết lúc ấy mình có lỗi
Vs những gì đã có của hôm nay

Những ngày cuối cùng của tuổi thơ ngây
Lũ học trò vẫn hồn nhiên tinh nghịck
ĐẦy niềm tin và ước mơ thể hiện
Luôn nhớ tới lời cô: "tin ở tương lai"

Như cây non khao khát ánh mặt trời
Mà dễ gãy trước những cơn gió sớm
Chúng em mãi ngây ngô,biết bao giừo đủ
Cô trăn trở từng đứa mai sau...

Nhưng từ ngày hôm nay khi cuộc sống mới bắt đầu
Với chân trời hồng ước mơ vẫy gọi
Chúng e là diều xanh luôn khát khao trời rộng
cô neo đậu cánh diều vào dây chắc tin yêu
Mãi mãi trong tim e ấp ủ bao điều...


Có thể ngày mai e sẽ chẳg làm thơ
Và sẽ viết những câu văn rất vội
Nhưg e sẽ ko bao h,ko bao h quên nổi
Những thág ngày tươi đẹp của hôm nay...






Nghĩ Về Thầy

Con đứng nhìn dòng sông trôi êm
Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược
Thấp thoáng chao nghiêng...
Khiến con chạnh nhớ về Người
Và câu chuyện năm xưa...

Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.

sưu tầm

macsuong

macsuong
,
,

Thầy ốm
Hôm nay bục giảng vắng thầy
Phấn nằm nhớ ngón tay gầy thân thương
Bảng đen lặng lẽ trên tường
Ghế bàn ngơ ngác - vở buồn ngẩn ngơ
Không gian tĩnh lặng đợi chờ
Giọng trầm ấm áp lời thơ của thầy
Lũ trò sống mũi cay cay
Bâng khuâng lớp học chiều nay đượm buồn
(Phan Vũ Nhật Linh)

bonghongcaiao

avatar
THÀNH VIÊN
THÀNH VIÊN

Một Đời
Tôi đứng cao, không phải giữa cuộc đời
Mà phấn cầm tay, một mình bục giảng
Cái bệ gạch xây đơn sơ kiên nhẫn
Nhiều lúc thay bằng ghế gỗ chông chênh

Gập ghềnh đường đi những ngày tuổi xuân
Có khó khăn, có hay dở điệp trùng
Những lớp học sinh hằng ngày tiếp cận
Có nụ cười xen nước mắt rưng rưng

Gần gũi thân thương lại là cách biệt
Tôi vẫn xa trong rộn rã sân trường
Lời nói nhỏ giữa bạt ngàn xao xuyến
Của lớp người sau mơ vượt đại dương

Đơn sơ là những phần đóng góp của mình
Vào những ngày qua, chiến tranh gian khổ
Ngọn đèn thắp lớp đêm che chắn lại
Chỉ còn soi trang vở trắng học trò.

Nay đã bảy mươi, nhìn lại cuộc đời
Năm tháng đi rồi chắt chiu còn lại
Một đốm lửa nhen, nhiều mơ ước nhỏ
Công việc khai tâm khiêm tốn người thầy.
(Nguyễn Trọng Di)

macsuong

macsuong
,
,

Lời của thầy
Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ
sưu tầm

macsuong

macsuong
,
,

Thời đã xa
Trở lại sân trường
Nắng ngẩn ngơ nhìn ta xa lạ
Chùm phượng đỏ hôm nao
Giờ chỉ xanh màu lá
Vết chân xưa mưa nắng cũng nhoà!

Chỗ ngồi kia đâu phải của riêng ta
Còn đâu nữa những giờ học
Thả hồn theo gió
Lời mắng nhẹ nhàng của thầy
Giờ đây nghe xa quá!
Kỉ niệm tràn về thật ngân nga!

Thật ư
Thời học trò đã xa
Tuổi thơ cũng vụt qua
Ta lặng lẽ bước đi trong niềm nhớ
Thầy cô bạn bè ơi!
Biết vao giờ gặp lại
Thời gian thì trôi mãi
Trôi xa!!


---------------------------------------
Lời Của Thầy

Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống

Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thuở học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngả
Chim tung trời bay bổng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ

(Tạ Nghi Lễ)
---------------------------------------
Cô ơi!

Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô

Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào

Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền

Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về

Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?!

(Thảo Thảo)
---------------------------------------
Lời Ru Của Thầy

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình

(Đoàn Vị Thượng)
---------------------------------------
Nhớ Trường Xưa

Ngó trời xanh thấy chim về chốn cũ
Ta ước mình được trở lại trường xưa
Qua bao năm bên xứ người xa lạ
Trong cô đơn ao ước một ngày về.

Khi vẫn biết người xưa không còn nữa
Và bạn bè mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tôi trở về với kỷ niệm thân thương.

Ôi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đời
Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.

Đôi mắt nai tuổi trăng tròn thuở ấy
Tôi muốn nhìn như những lúc còn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãy
Mang yêu thương trong buổi mới vào trường.

Tuy tất cả đã lùi vào quá khứ
Với thời gian còn lại được những gì
Nhưng tấm lòng của người con xa xứ
Luôn hướng về trường cũ ở quê hương.

Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ
Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ
Nét mực khô lệ chảy dài trên má
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.

(Sưu tầm)
---------------------------------------
Con Với Thầy

Con với thầy
Người dưng nước lã
Con với thầy
Khác nhau thế hệ

Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình
Mười mấy ngàn ngày không gặp lại
Những thầy giáo dạy tôi ngày thơ dại
Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình

Vẫn theo tôi những lời động viên
Mỗi khi tôi lầm lỡ
Vẫn theo tôi những lời nhắc nhở
Mỗi khi tôi tìm được vinh quang...

Qua buồn vui, qua những thăng trầm
Câu trả lời sáng lên lấp lánh
Với tôi thầy ký thác
Thầy gửi tôi khát vọng người cha

Đường vẫn dài và xa
Thầy giáo cũ đón tôi từng bước!
Từng bước một tôi bước
Với kỷ niệm thầy tôi...

(Phạm Minh Dũng)

macsuong

macsuong
,
,

在 京 辰 餞 同 年友

裴 行 走 之 綏 豐尹

幾 番 風 月 兩談 心

友 議 年 情 轉更 深

器 我 昔 曾 聯結 綬

榮 君 今 早 試鳴 琴

承 宣 日 下 當方 面

勤 慎 長 加 迪寶 箴

鄭 重 車 前 無別 話
相 期 一 路 福星 臨

bonghongcaiao

avatar
THÀNH VIÊN
THÀNH VIÊN

Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ

Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài

Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!

Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.

Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em ...

bonghongcaiao

avatar
THÀNH VIÊN
THÀNH VIÊN

Bàn Tay Của Cô

Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cô để lại
Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Thành phố trên trang sách em

Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời

Xôn xao âm thanh đất trời
Trên bàn tay cô đã dắt
Bàn tay lặng thầm dìu dắt
Cho em cả một bầu trời.
(st)

bonghongcaiao

avatar
THÀNH VIÊN
THÀNH VIÊN

NÓI SAO CHO CẠN CHỮ THẦY

“Tôn sư trọng đạo” là một truyền thống cao quý của người Việt từ ngàn xưa cho đến nay. Nét đẹp văn hóa ấy được nhiều thế hệ nối tiếp nhau xây dựng và phát huy bằng nhiều hình thức khác nhau. Nhắc đến nhà giáo tức là nói đến phẩm chất đạo đức. Thật ra, đạo đức chính là lý tưởng mà mỗi nhà giáo cần phải rèn luyện và học tập - có khi rèn luyện và học tập suốt đời- để đạt đến.
Trong bối cảnh cả nước đang tiến hành “chấn hưng giáo dục”, mỗi nhà giáo phải không ngừng học tập để nâng cao trình độ chuyên môn và rèn luyện phẩm chất đạo đức để góp phần vào công cuộc chấn hưng nền giáo dục nước nhà, đưa Việt Nam vững vàng trên bước đường hội nhập vào khu vực và quốc tế.
Hàng năm, khi đến Ngày Nhà Giáo Việt Nam, các chương trình truyền thông vẫn thường nhắc đến những tấm gương của nhiều nhà giáo đã thầm lặng hy sinh cả cuộc đời mình cho sự nghiệp trồng người. Năm nay, trong không khí cả nước chào đón kỷ niệm Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11/09, nhiều hoạt động tôn vinh tâm hồn trong sang của nhiều “kỹ sư tâm hồn”. Từ phụ huynh cho đến học sinh và cả những người đã qua cái thời cắp sách đều tất bật chuẩn bị những bó hoa tươi thắm, những món quà nhỏ nhưng đầy ý nghĩa để dành tặng thầy cô. Có những người do hoàn cảnh xa xôi cũng bày tỏ lòng nhớ thương qua những cánh thư. Đối với người thầy, giá trị món quà không ở chỗ quý báu hay nhỏ mọn mà chính là chúng biểu hiện tình cảm thiêng liêng của bao lứa học trò nhớ đến công lao của mình.
Bản thân tôi bước chân theo sự nghiệp trồng người cũng chính từ những hình ảnh cao đẹp của thầy cô ngự trong tim suốt thời cắp sách. Tuổi thơ tôi trải qua những ngày nhọc nhằn như nhiều chúng bạn trong vùng quê An Thạnh Thủy. Thưở ấy, nhà tôi cũng thanh bạch như nhiều gia đình bà con hàng xóm. Đường đến trường vừa xa vừa lầy lội vào mùa mưa. Tôi đi học với tiện nghi tối thiểu nhất dành cho một người. May mắn là tôi và các bạn được nhiều thầy cô tận tình dạy dỗ và cả đùm bọc cho lũ trẻ con nhà nghèo. Tình thương cao cả ấy đồng hành cùng tôi suốt lứa tuổi tiểu học và trung học cơ sở. Bây giờ nhớ lại, nếu ngày ấy không có thầy cô, tôi hiện chưa biết ra sao. Bước vào lớp 10 tôi còn hồn nhiên lắm. Lớn vậy nhưng hay sợ thầy sợ cô. Ba năm trung học trôi nhanh như những cánh phượng vèo rơi qua khung cửa sổ. Dấu ấn sâu sắc còn lại là tình thương của quý thầy cô, trong đó sâu đậm nhất là hình ảnh hai người thầy: Thầy Bé và Thầy Long .Hai thầy thoạt trông rất nghiêm nghị và đúng mực với chức phận. Ngày ấy tôi cũng sợ hai thầy lắm! Qua 3 năm học mới hiểu được phía sau sự nghiêm khắc là tình thương yêu và lòng tận tụy đối với học sinh của hai thầy. Tôi nhớ đến những bài tập khó mà hai thầy tận tình giảng giải cho chúng tôi hiểu được mới thôi!. Tình thương yêu của hai thầy là một phần không nhỏ trong hành trang của tôi và bạn bè khi bước vào đời. Rồi tôi vào đại học và nối bước theo sự nghiệp trồng người của thầy cô cũ. Bàn bè xưa có người nay là cán bộ các cấp, người là sỹ quan cấp tá, người giám đốc trường đại học, vài bạn là doanh nhân thành đạt. Sự nghiệp của chúng tôi có phần không nhỏ công sức bồi đắp của nhiều thầy cô. Làm sao có thể quên những người suốt ngày trên bục giảng, làm sao quên những mái đầu bạc vì phấn trắng để dạy dỗ ta, để nâng bước ta thành người hữu dụng như hôm nay.
Thầy ơi! Viết những dòng chữ này sao cứ nghèn nghẹn, cay cay, xưa nay em vẫn sống theo lời thầy khuyên: “ăn hiền ở lành em nhé!”. Hai mươi năm có lẻ! Em nhớ lời thầy cố ăn ở hiền lương và cầu mong mọi điều lành đến với hai thầy của em!
Trường THCS Hoà Định
Nguyễn Yến Ngọc

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết